Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

Tình nhỏ làm sao quên

            

Pensee tím yêu thương !
 Anh không thể mãi giấu tình cảm bấy lâu đã dành cho em . Tim anh sẽ tan vỡ mất vì những nhớ nhung , yêu thương chất nặng trong lòng . Em có thấu hiểu cho lòng anh không? Ngay bây giờ anh chỉ muốn được nhìn thấy em , ở cạnh em và bên em suốt đời .

Pensee tím xinh đẹp ơi ! Em có ấn tượng gì với khu vườn hoa pensee có cây bàng , ngôi nhà nhỏ và khung cửa sổ mỗi chiều em ngang qua không? Anh sẽ kể em nghe nhé !

Đó là một buổi chiều tháng ba . Bổng dưng bầu trời trở nên xám xịt và đổ mưa . Cơn mưa thật to nhưng kéo dài không bao lâu rồi tạnh hẳn . Khi còn đang ngồi ngắm những hạt mưa cuối cùng rơi xuống đất thì từ phía xa xa có một cô gái nhẹ nhàng bước từng bước về phía ngõ nhà tôi , người đó chính là em . Trông em thật giản dị và ngây thơ với chiếc áo dài sinh viên có rất nhiều cánh hoa" pensee tím ". Em cứ vô tư đong đưa qua ngõ mà không biết có một ánh mắt ngẩn ngơ dõi theo mình . Anh đưa mắt tiễn em về phía tận cuối đường và chỉ biết khe khẽ gọi thầm " pensee tím" . Chỉ lần đầu gặp gỡ mà em đã đánh cắp linh hồn anh rồi , em biết không ?

Chiều hôm sau trời không mưa , anh vẫn ngồi bên bàn làm việc của mình , tâm hồn lại nghĩ về chuyện hôm qua . Anh ao ước được nhìn thấy em thêm lần nữa , rồi tự hỏi : Pensee tím ơi ! Sao em cứ vẫn chưa về qua ngõ nhà anh? Lòng anh đang bồi hồi , chợt bóng dáng ấy lại xuất hiện , lần này anh có cơ hội nhìn kĩ em hơn . Pensee tím của anh có khuôn mặt rất tròn , hồn nhiên ngây thơ , mái tóc buông chấm ngang lưng , dong dỏng cao thanh thoát . Em nhưng một nàng tiên giáng trần mà không biết anh là ai.

                 

Thế rồi từ đấy , không có hôm nào anh thôi trông ngóng, hồi hộp . Hình bóng em in đậm vào trái tim anh . Nó hiện về nguyên vẹn khi anh nghĩ về em . Chỉ hai hôm cuối tuần không thấy em đi ngang qua ngõ là anh cảm thấy thiều vắng , quạnh hiu vô cùng . Em có biết có một người đang ngóng chờ để được nhìn thấy em không ?

Những lần em ngang qua ngõ anh chỉ mong em đi chầm chậm thôi. Càng ngày anh càng mong nhớ em  hơn . Và mỗi ngày qua , đối với anh em lại càng xinh đẹp . Em còn nhớ không , cái lần em bước ngang cửa , anh buộc miệng " Pensee tím ơi sao hôm nay em đi học về muộn vậy ?" . Em giật mình rồi khe khẽ đưa mắt nhìn anh . Cặp mắt tròn xeo ngơ ngác , ánh mắt dịu hiền như đã xuyên đến tận tim anh. Chẳng bao giờ anh có thể quên được đôi mắt ấy . Em lặng thinh nhìn anh mà không nói gì cả , rồi em bước đi .

Thời gian trôi qua nhanh , lần hỏi ra mới biết , em ở khác tỉnh với anh và là một sinh viên  sư phạm Mần Non   . Còn anh chỉ là một chàng trai khô khan của nghành xây dựng ,  nhà anh rất nghèo , còn mẹ già và bốn đứa em , nhiều lần anh muốn gặp em để nói cho em biết những tình cảm mà anh âm thầm lặng lẽ ấp ủ bấy lâu nay . Nhưng rồi , anh sợ em cho rằng anh là kẻ không biết mình là ai . Trong anh tự đặt ra nhiều câu hỏi , cõi lòng anh bị  dằn vặt ghê gớm . Những suy nghĩ vò xé nát tâm hồn anh . Anh đã tự làm mình bị tổn thương và rồi lại thầm trách cho số phận . Có lúc , anh tự nhủ , thôi mai em đừng đi ngang qua ngõ nhà anh nữa , có đi anh sẽ không nhìn em đâu , anh sẽ quên em !

Thế là tại sao lòng anh lại chộn rộn không yên . Gục đầu xuống bàn làm việc để cố tình không nhìn em , tự nhiên anh nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đi qua , anh giật mình dậy và vội nhìn theo thì bóng dáng ấy cũng đã vừa khuất đi . Anh vẫn nhìn theo mà lòng cảm thấy tiếc nuối vô cùng . Anh cảm thấy mình đã bỏ qua một cơ hội rất lớn , lúc ấy anh muốn chạy theo em và nói với em rằng anh yêu em rồi em có biết hay không Pensee tím ?

Bẳng đi một thời gian em không còn đi ngang qua ngõ nhà anh nữa , anh cảm thấy nuối tiếc và hối hận vô cùng . Anh cảm thấy mình còn ngây thơ , nhút nhát quá và còn tủi thân cho số phận mình nữa . Mỗi ngày anh vẫn lặng lẽ ngóng trông trên con đường vắng mà ngày nào em đã đi qua để may mắn gặp em lần cuối . Trông mỏi mòn mà không thấy bóng dáng em đâu , anh chán nản và thấy mình lẻ loi giữa cuộc đời , như bị ai lấy cắp linh hồn mình vậy . Rồi cái tên Pensee tím ấy anh nhắc đến không biết bao nhiêu lần . Pensee tím ơi , giờ này em ở đâu , em có nghe những lời nói thật lòng anh không?

Pensee tím này ! Khi em nghe được những lời này là lúc anh đã đi xa . Anh phải chuyển công tác sang tỉnh khác , phải xa con đường và mảnh đất em đang sống , anh sẽ không còn gặp em nữa . Buồn và đau lòng lắm cơ ? Có thể anh sẽ mãi vĩnh viễn xa em nhưng anh sẽ gửi lại cho em một tâm hồn , trái tim và một tình yêu sâu đậm trong sáng đầu đời .

Ngày mai phải xa Pensee tím nhưng anh vẫn nhớ về em , nhớ về mảnh đất ngày nào đã từng trộm nhìn em qua ô cửa sổ . Nhớ về kỉ niệm lần đầu anh nhìn Pensee tím . Một cảm giác gần gũi , thân thương và sâu sắc.

Tình anh dành cho Pensee tím là thế . Em hãy ở lại vạn an . Cầu mong em học thật giỏi ,yêu đời và hạnh phúc , mãi dịu dàng cô giáo mần non tương lai của anh . Thôi , anh chào Pensee tím nhé , tạm biệt em , tạm biệt Pensee tím bé nhỏ của anh .

           

                      Tím Pensee giờ đây hoài cách trở 
                
                    Nhớ thương thầm chỉ hoài vọng trong tim


P/S : Viết thay cho người hay gọi nó pensee tím xa lắc xa lơ thời sinh viên mỗi lần nó về ngang qua ngõ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét