Chiều, nắng buông mình uể oải, sót đọng và loang màu úa, hoang hoải cũ mèm muôn thửa. Lại góc khuất, lại quán quen với tách cà phê đen sóng sánh ủ ê miền nhớ nào xa lắc xa lơ… đắng lòng với chao chát cũ,
Bạn bè cuối ngày í ới sau giờ tan sở, từ chối hết để một mình hẹn hò với nỗi buồn, chung tình với bạc bẽo đa mang cứ thế,
Ừ thì có người bảo em điên, cũng muốn lắm, thèm lắm giá mà được ngả ngớn cười tự do như một kẻ điên, cười ngạo nghễ chứ mặc nhiên không có giọt nước mắt nào tràn ra khỏi mi đâu nhé, giá mà được thế!!!???
Giờ thì thấu hiểu nhé ngốc nghếch dại khờ, đâu phải người cứ bảo yêu là yêu đâu nhé, cứ bảo thủy chung là son sắt cả đời, ấm áp đầu hôm có khi chớm chiều đã nguội lạnh bởi lụi tàn xa ngái, nồng nàn hôm nay đâu chắc mai không lạnh nhạt ơ thờ… Biết thế, nuôi nấng gì mà đợi chờ những câu từ rỗng tuếch, cũ mèm để hy vọng cỏn con cho tim nhảy nhót rộn ràng những âm hưởng dối gian nhưng mạch lạc thốt ra từ miệng môi lắt léo phía người.
Ừ biết thế nên thầm ước ao, giá mình ngốc nghếch hơn, ngốc nghếch đủ để tin những điều dối gian là thật để lòng không mọc rêu xanh cho một lối đi – về, ngốc nghếch để tưởng mình thông minh như một cuốn sách, lộng lẫy như ả búp bê, ngốc nghếch tin để mà yêu, để mà tơ tưởng mình vẹn tròn hạnh phúc, ngốc nghếch thế để cuộc sống này có thêm một nụ cười không méo mó ủ ê…
… Nhưng có lẽ em chưa đủ ngốc đến độ vậy, hay người giấu diếm dối gian còn dở tệ nên em mới dễ nhận ra!!!???
Thế nên em cũng chẳng biết nên cảm ơn hay phỉ báng cái độ ngốc nửa chừng của em nữa…
Chỉ biết,
kẻ ngốc nghếch nửa chừng như em thì cuộc sống này rất tệ.
bởi ngốc nghếch nửa chừng nên hạnh phúc mới dở dang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét