Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Xuân già...

         
Như tất cả sự mềm yếu và nỗi cô độc trên thế giới này gom lại, không tròn trịa, không méo mó, đặt vẹn nguyên vào đôi mắt nâu buồn như hoàng hôn chiều muộn. Đường cuối tuần buổi tối đầy ắp người, xe, âm thanh chạm vỡ với những vệt đèn, giữa khoảng tối của đêm và khoảng sáng vụn của ngày sót đọng, nhòa nhạt…
Mặc nhiên không thèm che dấu dưới lớp cảm xúc bề ngoài đột nhiên hiện ra tất cả của sự mệt mỏi, hoài nghi và cô độc, lòng tự trọng và sự e ngại làm tổn thương đến ai đó nên cảm xúc cất giữ, tất cả được bó lại, vo tròn và chặt cứng, như một số không cho sự chờ đợi mỏi mòn, phải phó mặc thời gian của mình cho đủ thứ ngẫu nhiên, ừ thì biết thời gian xa cách đủ để người ta thay đổi, khôn ngoan hơn và trưởng thành hơn, đủ để không tan chảy và xí xoá những hằn vệt còn mới đến tinh nguyên.
Giá như em có thể hét to hay khóc nấc lên, buông thả những biểu cảm vào trong lòng nỗi nhớ, những ấm áp xa vời còn đọng lại chắp vá thành một niềm vui nhoi nhói sâu thẳm, để lòng đủ khoan dung xóa đi mọi thói quen xơ cứng và toan tính lạnh lùng, những thiệt hơn, thật, giả nhào nặn vào nhau, méo mó, kệch cỡm. Giá mà lòng không đủ am tường mà thấu hiểu để buông nhẹ cho hạnh phúc chao nghiêng như chiếc lá cuối mùa.
Tự nhiên thấy lòng mình chỉ là những khoang rỗng, ngập đầy gió bão, thổi tung những thanh ngôn sáo rỗng không cần trải ra cũng thấy phập phờ nhàu nhĩ, này thì nhớ lắm, yêu nhiều, này thì một dạ chẳng đổi thay… chẳng thấy gì, chỉ thấy gió, gió lùa cong cớn một vành môi, trơn ướt một sáo mòn cũ rích cũ rơ, người hả hê cứ ngồi đó tô vẽ những sắc hương, sắp xếp những đa tình, bóc tách hào hoa, đâu biết sự trống trải mọc lên trong em, bẻ cong gãy mọn một lối đi - về cho một đợi chờ ráo hoảnh, nguệch ngoạc như bức biếm hoạ tình yêu thiếu những gam màu sáng, dư thừa chút đục trầm, xám loang dị hợm.
Chuỗi xúc cảm tha thiết ngày xưa chỉ còn là những hạt mưa thật mỏng của những nỗi niềm rơi thật nhẹ vào đêm, thật nhẹ, không thể nhìn thấy nhưng đủ ướt, đủ đảo lộn sai lạc thứ tự đã xếp đặt trong cuộc sống.
Những tưởng qua ngần ấy những đổi thay từ một phía, lòng sẽ đanh lại, trơ trơ…và quá nửa tuổi đã đi qua nên xuân đã già rồi…
                           
Xuân già trong đợi chờ bạc lạnh,
Xuân già nhưng trong em còn non dại lắm một niềm tin.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét