Ta hãy sống với những ngày đang sống.Khi lòng bao dung có thể chấp nhận
mọi điều thì có nghĩa ta đã không ít lần khóc với cuộc đời để học chữ
thứ tha.
Đã không ít lần tôi tự hỏi cảm xúc của mình bây giờ trôi về đâu mà tôi không thể nào gõ ra
trên bàn phím từng dòng thân thương như ngày xưa được nữa? Lâu lắm rồi,
không chỉ riêng tôi mà rất nhiều người đã nhận ra tôi ít trải lòng mình
hơn trên trang viết. Tôi không biết phải giải thích như thế nào vì
chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên vì điều đó. Có lẽ khi tuổi thanh xuân
bắt đầu tàn cũng là lúc tôi nhận ra tôi biết giữ cho mình nhiều hơn,
giữ những dòng cảm xúc trực trào, giữ những yêu thương rực cháy và chỉ
trao khi tình yêu đã chín.
Lâu lắm rồi, chợt nhận ra rằng mình không
còn thấy trái tim rạo rực bởi cảm giác yêu thương một ai đó vô cùng đặc
biệt. Tôi không đổ lỗi cho những năm tháng thanh xuân và những tàn dư
quá khứ, chỉ đơn giản nghĩ rằng có lẽ những ngày sống và yêu hết mình ấy
bây giờ đã qua và giờ đây, thật khó để mở lòng cho một tình cảm mới.
Đôi khi tôi không biết mình nên vui hay buồn trước những đổi thay không
nằm trong ý nghĩ của mình như vậy nữa? Chẳng trái tim nào muốn cô đơn,
muốn vật lộn với những dòng nước mắt nhưng nếu không có những lần đối
diện với cảm xúc đó, có lẽ tuổi thanh xuân sẽ thiếu vắng đi vị mặn của
cuộc đời.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cuộc sống của một đời người
có đủ vị. Mỗi chúng ta đều có một công thức riêng để tự pha chế nó, làm
sao để cái vị đó không quá liều. Sau quá nhiều những yêu thương, ngọt
ngào và đắng cay, tôi bây giờ cũng đã biết dung hòa cảm xúc để cân bằng
cuộc sống của mình. Tôi không nhìn cuộc đời bằng ánh mắt lung linh và
trái tim rạo rực của cô gái năm xưa. Tôi cũng không còn hờn trách ông
trời quá đỗi bất công vì đã không trao cho tôi cái hạnh phúc được sát
cánh bên người đàn ông mà tôi từng yêu tha thiết. Bây giờ, tôi nhìn cuộc
đời bằng đôi mắt bao dung, bằng trái tim vị tha và không ngừng cố gắng.
Chặng đường phía trước còn dài, phải đi để còn nắm lấy hạnh phúc của
mình nữa.
Và rồi, đôi khi trên chặng đường ấy, tôi học được cả cách
chế ngự nỗi thất vọng bằng một nụ cười. Tôi hay tin vẩn vơ, cái cần tin
thì chẳng bao giờ tin, cái đừng tin thì lại cứ thế bấu víu vào tin. Tôi
dại dột là thế nhưng ơn trời, vẫn còn biết tin ở mình. Mỗi ngày, tôi
nhận được rất nhiều những lời động viên dịu dàng và lời dạy đầy yêu
thương của những người đang cùng tôi sống. Tôi biết ơn họ rất nhiều để
rồi nhiều lần tự hỏi không biết mình phải làm gì, phải yêu thương như
thế nào cho đúng và đầy để xứng đáng với niềm tin yêu ấy. Nếu cứ sống
như mình vẫn luôn sống, vậy đã đủ chưa hay tôi phải cho nhiều hơn thế
nữa? Những người được nhận là những người hạnh phúc nhưng chẳng phải,
tôi cho đi, tôi sẽ còn hạnh phúc hơn. Người ta bảo hạnh phúc hay khổ đau
cũng do con người mà nên. Nếu thế thì cứ tin và cứ làm những điều tốt
đẹp, liệu rồi hạnh phúc có đến với mình không?
Có nhiều đêm tôi ngồi
đối diện với chính mình rồi tự hỏi những ký ức của ngày đã cũ và của
hôm nay liệu có đủ ấm để hong trái tim tôi suốt cuộc đời còn lại? Có lẽ,
sẽ chẳng bao giờ tôi ngưng nói lời cảm ơn tới những con người đang cùng
tôi sát cánh ấy. Tôi chưa bao giờ hoài nghi về những yêu thương mình có
nhưng đôi lần vẫn không tránh khỏi cảm giác thấy chông chênh. Có lẽ
những đổi thay trong cuộc sống đã khiến tôi phải dịch chuyển, ngay cả
những suy nghĩ của mình. Không, thật ra tôi không muốn dịch chuyển, tôi
chỉ muốn uyển chuyển xê dịch nó sang một nơi nào đó để cuộc sống của
mình vẫn tốt đẹp hơn mà thôi dù tôi không biết chắc liệu mình có kiểm
soát được sự yếu đuối sẵn có trong trái tim mình không nữa.
Suy cho
cùng, dẫu có trót mang trong mình sự nghiệt ngã của một trái tim đầy đa
cảm và một ký ức từng chất chứa đầy nước mắt trong trẻo của tuổi thanh
xuân thì tôi vẫn muốn cảm ơn những trái đắng ngọt ngào của ngày đã qua
ấy để nhận thức rõ được một điều rằng: "Mình đã sống những ngày thật
trọn vẹn".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét